Chuyện kể rằng, có hai người hàng xóm sống cạnh nhau. Một người là giáo viên và một người là nhân viên văn phòng rất quan tâm đến công nghệ.

Cả hai người đều trồng nhiều loại cây trong khu vườn của họ. Tuy nhiên, cách chăm sóc của họ thì khác nhau. Người giáo viên chỉ tưới một lượng nước vừa phải cho cây của mình và không phải lúc nào cũng quan tâm đầy đủ đến chúng. Trong khi đó, người hàng xóm quan tâm đến công nghệ, lại tưới rất nhiều nước cho cây và dành nhiều thời gian chăm sóc chúng rất tốt.

Hãy chăm sóc cho bộ rễ của cây phát triển khỏe mạnh

Khu vườn của người giáo viên phát triển đơn giản nhưng vẫn xanh tốt. Trong khi khu vườn của nhân viên văn phòng thì xum xuê và trông đẹp hơn nhiều.

Một đêm nọ, xảy ra cơn giông lốc, trời có mưa to, gió lớn. Sáng hôm sau, cả hai người hàng xóm ra xem, kiểm tra thiệt hại của khu vườn nhà mình. Người nhân viên văn phòng nhìn thấy cây cối của anh ta bị đứt rễ, hư hỏng rất nhiều. Tuy nhiên, các cây của người giáo viên không bị hư hại đáng kể và vẫn đứng vững.

Người nhân viên văn phòng rất ngạc nhiên về điều đó. Anh ta sang nhà, gặp người giáo viên và hỏi: Cả hai chúng ta đều cùng trồng những loại cây giống nhau. Tôi dành nhiều thời gian chăm sóc cây của tôi tốt hơn so với những gì anh làm. Thậm chí, tưới chúng nhiều nước hơn. Tuy nhiên, cây của tôi, rễ bị bật ra, trong khi cây của anh thì không. Làm sao chuyện có thể xảy ra như thế được?

Người giáo viên mỉm cười và nói: Bạn quan tâm nhiều hơn đến cây trồng của mình và tưới nước rất đầy đủ. Nhưng chính vì vậy mà chúng không cần phải tự làm việc, không cần tự chăm sóc cho nó. Bạn đã làm cho cây cối thấy nó phát triển dễ dàng. Trong khi tôi chỉ cho chúng một lượng nước vừa đủ, để rễ của chúng tự phát triển thêm, tìm kiếm dinh dưỡng. Vì thế, bộ rễ của nó phát triển sâu hơn, điều đó làm cho bộ rễ trở nên vững chắc hơn, mạnh mẽ hơn. Đó là lý do tại sao cây của tôi sống sót, tồn tại qua cơn giông lốc.

Người nhân viên văn phòng nghe ra, chợt hiểu. Nhớ lại, có những lúc, anh tưới nước nhiều quá, có lúc gốc rễ của cây bị úng nước, chết sớm.

Câu chuyện trên nhắc nhở tự bản thân chúng ta, nếu chỉ biết thụ hưởng mà không lao động cật lực để nhận những gì do chính mình làm ra, thì sự thụ hưởng kia chỉ là phù du theo thời gian. Hãy tự đứng trên đôi chân của chính mình.

Câu chuyện cũng chỉ ra cách đúng đắn chúng ta nuôi dạy con cái. Nếu mọi thứ được chu cấp thật đầy đủ cho con cái, chúng sẽ không hiểu được sự làm việc vất vả, cực khổ để kiếm sống một cách vững bền. Chúng sẽ không học được cách tự làm việc và tôn trọng công việc của mình.

Đôi khi, tốt nhất là chúng ta hướng dẫn con cái thay vì cung cấp mọi thứ cho họ. Chúng ta dạy con cái cách tự bước đi trên đôi chân của mình và hãy để chúng đi theo con đường của mình.